Ai cũng thèm khát được hiểu và xót thương
1 tháng 10 ngày sau sự ra đi của người em thân thiết Sulli, . Cái chết của Goo Hara không gây sốc, bởi cô đã từng trẫm mình bất thành hồi tháng 5 năm nay, cùng loạt trình diễn.# thất thường của tâm lý suốt một năm qua. Nhưng Goo Hara đã thực sự nhấn chìm người mến mộ vào đầm lầy thảm sầu, một nỗi đau thương miên viễn khó có thể nguôi.
Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy thư tuyệt mệnh của Goo Hara. Trước đó, Sulli cũng không để lại lời nhắn gì trước khi tạ thế. Có lẽ, họ đã tuyệt vọng tới mức không còn mong muốn gì, họ đã tổn thương tới mức không còn cần ai hiểu, một lời giảng giải hay lời chào giã từ chẳng có nghĩa lý gì với họ nữa.
Còn nhớ tháng 10/2018, khi tham gia một show truyền hình thực tiễn, Sulli đã tha thiết khẩn cầu: “Xin hãy hiểu tôi hơn một chút. Bạn bè khán giả xin hãy yêu quý tôi thêm một chút. Các phóng viên xin hãy thương tôi một tí” .
khát khao được hiểu, được yêu thương đâu phải chỉ của riêng Sulli. Đó là thèm khát của quờ mọi người. Nhưng Có lẽ, với giới nghệ sĩ - thần tượng xứ Hàn, những người luôn phải đóng vai hoàn hảo với nhiệm vụ phải lấy lòng công chúng để thu hái lợi nhuận cho các công ty quản lý, niềm mong mỏi được hiểu và yêu thương thực sự mạnh mẽ và cồn cào hơn quơ. Bởi tự thân họ biết rằng, điều ấy là bất khả thi.
Trong nhiều năm trời, nhiều nghệ sĩ - thần tượng của showbiz Hàn phải học cách sống trái với bản tính, với tính cách của mình. Họ buộc phải hoàn hảo theo một khuôn mẫu có sẵn. Không chỉ đa năng, toàn tài như nhau, họ còn phải trang điểm giống nhau, phẫu thuật bộ mặt giống nhau, cười những nụ cười giống nhau, sải những bước chân giống nhau, vui những niềm vui giống nhau, bộc bạch chính kiến giống nhau.
Họ như những con búp bê tiêu khiển được sinh sản hàng loạt, không được phép có bất kỳ sai sót nào, hoặc bất kỳ chi tiết nào lệch khỏi mẫu phác thảo định hình ban sơ. Họ thậm chí được tạo ra để chi phối thẩm mỹ lẫn ý kiến sống của công chúng, cài đặt trong bộ nhớ của người hâm mộ một hình ảnh duy nhất về sự hoàn hảo.
Hào quang từ đó mà ra. Tiền bạc, danh vọng từ đó mà ra. Nhưng chính vì thế, con người thật của họ sẽ không bao giờ được ưng ý.
bao lăm thương tổn, đớn đau, tuyệt vọng cùng cực dồn nén uất nghẹn đến lúc những tiếng tung hô của khán giả cũng chẳng thể làm cho họ nguôi ngoai nữa là bị bồi thêm bằng một cú hụt chân khi thay chạm tới đỉnh cao, giành một chỗ đứng đủ chắc chắn trong làng giải trí. vậy để đạt được một niềm an ủi, một nỗi bù đắp, một sự tưởng thưởng xứng đáng cũng bất lực. Đó là lúc họ không còn động lực để đấu tồn tại, đấu sự sống vốn liếng không còn giá trị với họ.
Nhưng đã bao giờ Goo Hara, Sulli hay Kim Jong Hyun hay Choi Jin Sil… tự cầu khẩn chính mình rằng: “Xin hãy hiểu tôi hơn một tí! Xin hãy thương xót tôi một tẹo!” hay chưa?
Hãy luôn đối tốt với bản thân bởi bạn xứng đáng
Con người chúng ta luôn khao khát có tri kỉ. Nhất là khi còn trẻ, người ta không dễ gì chịu được sự đơn chiếc, lúc nào cũng sục sôi lớp một sự nhận từ ngoại cảnh. Người ta muốn được đánh giá tốt, muốn được người khác cho điểm cao, muốn được xung quanh khen, muốn được vây bọc bởi sự hâm mộ. Người trẻ bề ngoài thì tự tín, tự hào nhưng đôi khi sự tự tin kiêu hãnh ấy chỉ làm vỏ bọc cho những mặc cảm yếm thế cùng nỗi bất an, hoang mang, nghi ngờ chính bản thân mình.
Mỗi người có một cảnh ngộ, một nội lực khác nhau để vượt qua giai đoạn đó nhanh hay chậm, khó hay dễ. Nhưng câu thần chú để gọi cánh cửa thế cục mở ra mà bạn nhất định không được phép quên, đó là: “Xin hãy hiểu tôi hơn một chút! Xin hãy thương tình tôi một chút!”.
Đó không phải là lời cầu khẩn dành cho bạn bè, đồng nghiệp, người ái mộ, đối tác, sếp cũ và sếp mới, ba má, ý trung nhân, bạn trăm năm và hàng triệu con người giấu mặt trên mạng tầng lớp. Đó là lời cầu khẩn dành cho chính bản thân bạn.
Có câu phương ngôn rằng “Nếu bạn không thể hiểu chính mình thì không ai có thể hiểu thay cho bạn”. Và có một sự thực rằng, nếu bạn không yêu, không trông nom cho bản thân mình, thì thật khó để trông mong điều ấy từ người khác.
Thế nên hãy luôn đối tốt với chính mình. Ngày sinh nhật, đừng quên mua cho mình một món quà. Khi làm việc quá sức, hãy biết ngơi nghỉ. Công việc rất quan yếu nhưng thế cuộc đâu chỉ là số liệu, dealine. Khi đầu óc căng như dây đàn, hãy cho phép đôi mắt được rời màn hình, tâm tưởng được thư giãn ở một chốn xa nào đó. Vài ngày nghỉ có thể khiến bạn mất đi danh hiệu viên chức chuyên cần, nhưng nó lại là liều thuốc thần để bạn "hồi sinh" bởi được là chính mình. Ngay cả những lỗi lầm, cũng đừng để trong lòng quá lâu. Bạn biết sai và hăng hái sửa sai, vậy là đủ. Bởi làm gì có ai có thể nắm tay từ tối đến sáng và cũng có ai luôn đúng mọi lúc, mọi nơi.
Khi bị “ném đá” trên mạng tầng lớp bởi những con người không biết bạn là ai và bạn cũng chẳng biết họ là ai, hãy bình tĩnh nén cơn giận mà ngó lơ, dẹp đám người không can hệ gì tới cuộc đời bạn ra khỏi bộ não chật chội, dành chỗ cho những lời xót thương và khích lệ từ bạn bè người nhà của bạn. Và khi bị ai đó nói sau lưng bạn, rằng “bạn đáng ghét”, “bạn xấu xí”, “bạn vô tích sự”, hãy trìu mến ngoảnh đầu mỉm cười vì họ mãi mãi bị bạn bỏ lại phía sau.
Và cuối cùng khi lòng đang đau buồn, khi có quá nhiều gánh nặng trên vai, hãy ưng mình không hoàn hảo để bỏ bớt hành lý đang mang vác. Bởi bạn biết không, chúng ta chẳng phải siêu nhân, chúng ta là những con người thường nhật với nhiều khiếm khuyết. Không hoàn hảo để được hạnh phúc, cái giá đáng mà.
Bạn thân mến ơi. Đến ông Trời cũng đỏng đảnh nắng mưa bão lũ 1 năm 4 mùa ẩm ương õng ẹo? Thì bạn cũng vậy, bạn có quyền được thất thường gắt gỏng, có quyền nóng vội nông nổi, có quyền nổi loạn phá ngang, có quyền sai trái, có quyền thất bại… miễn những điều ấy khiến bản thân bạn dễ chịu hơn, thoải mái hơn, đánh tan được những gốc rễ buồn đau, uẩn ức bám sâu trong lòng, thì bất cứ khen, chê của cõi trần, hãy cứ tạm bỏ sang một bên.
Bởi chỉ cần bạn ổn, bạn vững, thì những lời khen chê ấy, vững chắc rồi sẽ qua vào… Ngày mai.
Ngày mai là một cây gậy nhiệm màu nhất, bao dung nhất mà tạo hóa ban cho nhân loại. miễn có mai sau, bạn sẽ xoành xoạch có một nhịp để đổi thay, để làm lại, để sữa chữa, để khác đi và tốt đẹp hơn. Ngày mai ấy quý sao, đáng trân trọng nhường nào. mai sau ấy sao người mắc bệnh hiểm nghèo khát khao tột cùng được chứng kiến sau mỗi giấc ngủ say.
Ngày mai ấy, bạn đừng tự tay đánh mất nhé. Bởi đó là ngày mà bạn hiểu mình hơn, yêu mình hơn. Đó cũng là ngày mà người khác có thời cơ hiểu bạn hơn, yêu thương bạn hơn. Khi sự sống còn nối tiếp, mặt trời còn mọc và lặn, nắng vàng còn rải trên mặt cỏ, sương còn rơi và lộc biếc còn đâm chồi, tổn thương sẽ còn được chữa lành và bạn còn có thể chỉ cho tôi cách để bước chân vào trái tim của bạn!